Nghệ Thuật Trào Phúng Trong Hạnh Phúc Của Một Tang Gia
Hạnh phúc của một tang gia là một trong mọi tác phẩm tiêu biểu của Vũ Trọng Phụng. Bằng nghệ thuật trào phúng, ông vẫn khắc họa bức tranh lố bịch về cuộc sống của những người con trong một gia đình. Nghệ thuật trào phúng được phát âm là nghệ thuật gây cười nhằm mục tiêu đả kích, mỉa mai, châm biếm những hiện tượng kỳ lạ xấu xa trong đời sống. Sau đấy là 5 mẫu phân tích thẩm mỹ trào phúng mà lại nhà văn Vũ Trọng Phụng đem lại qua đoạn trích niềm hạnh phúc của một tang gia vì chưng congty471.com.vn tuyển chọn chọn. Cùng tìm hiểu thêm ngay nhé!

Phân tích nghệ thuật và thẩm mỹ trào phúng qua đoạn trích hạnh phúc của một tang gia
Phân tích thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích hạnh phúc của một tang gia – mẫu 1
Nhắc cho Vũ Trọng Phụng, người ta không những nhớ cho một “ông vua phóng sự khu đất Bắc” ngoài ra nhớ đến một cây bút trào phúng độc đáo. Ông còn có tài sở trường tạo ra kiểu nhân đồ đám đông. Sự kết hợp tài tình giữa chất trào phúng cùng sở trường xây dừng nhân đồ gia dụng kiểu đám đông này đã đem lại cho ta một cửa nhà được xem là kiệt tác của văn xuôi việt nam trước 1945. Từng chương trong tác phẩm là một trong màn hài kịch cùng chương XV với tên thường gọi Hạnh phúc của một tang gia là một trong màn tiêu biểu.
Bạn đang xem: Nghệ thuật trào phúng trong hạnh phúc của một tang gia
Bạn sẽ xem: Phân tích thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng trong niềm hạnh phúc của một tang gia
Chất trào phúng trong đoạn trích niềm hạnh phúc của một tang gia tạo vày sự phạt huy công dụng của hàng loạt các yếu tố trào phúng: xích míc trào phúng, đều chân dung trào phúng. Phần đa lời văn, giọng điệu trào phúng. Ko có chi tiết nào không hướng đến mục đích bóc trần sự nhố nhăng trong tang gia tràn trề hạnh phúc này.
Để dàn dựng màn hài kịch, đơn vị văn trước hết sẽ phát hiện nay ra mâu thuẫn trào phúng. Xích míc trào phúng trong chương truyện này được gợi ra thứ 1 là cái thương hiệu của nó: niềm hạnh phúc của một tang gia. Tang gia và hạnh phúc là cặp từ bỏ ngữ đối nhau. Kể đến tang gia là kể đến một mái ấm gia đình vừa có người thân mất. Theo quy công cụ tâm lí thông thường hẳn tang gia phải bao che cái không khí lúc đau, sầu yêu quý não nề hà bởi mọi khi một ngọn nến đời tắt đi là để lại bao nhức thương cho tất cả những người sống. Vậy nhưng mà trong tang gia của một mái ấm gia đình được coi là danh giá tuyệt nhất Hà thành, trước chết choc của một người ông, người cha (cụ tổ) chẳng đứa con nào của cụ sầu não, nuối tiếc thương cả. Trái lại, chết choc ấy như đã đưa về một nguồn niềm hạnh phúc to bự không nén nổi cứ tuôn ra, trào ra.
Tang gia cùng hạnh phúc. Đó là chuyện lạ đời nhưng lại sở hữu thật. Bởi sao cái chết của nắm tổ lại là niềm hạnh phúc của mẫu tang gia đại bất hiếu này? Ấy bởi vì cụ tổ có một gia sản kếch xù. Bao ngày đồng đội con cháu hau háu trông đợi phần mình, cụ vắt Hồng chưa tồn tại dịp trầm trồ sự rộng rãi và biết điều của bản thân mình đối với bè cánh con trai con gái, dâu, rể…. Họ từng ước ao giết chũm bằng bài thuốc Thánh nhưng vậy vẫn chưa chịu chết. Bây chừ mơ ước đổi thay sự thực lẽ nào chúng ta không vui. Đúng như Vũ Trọng Phụng nhận xét: Tang gia ấy ai ai cũng vui vẻ cả hoặc dòng chết tạo cho nhiều người vui lòng lắm.
Mâu thuẫn trào phúng không chỉ có thể hiện nay ở trung ương trạng mong muốn cụ tổ chóng chết hay ở không khí chuẩn bị tang lễ ngoại giả thể hiện rõ rệt ở bề ngoài tổ chức : đám tang. Nói theo cách khác âm điệu bi lụy lẽ ra đề nghị có ở một đám tang đã biết thành thay thế bằng âm điệu phấn chấn phấn khởi. Nhà văn đã nêu lên một giả định có ý châm biếm chua chát: Thật là 1 đám ma khổng lồ tát có thể làm cho người chết ở trong hậu sự cũng đề nghị mỉm cười sung sướng, còn nếu không gật gù chiếc đầu. Quả là ở thời buổi nhố nhăng này bạn ta đã quen sinh sống trong sự lừa dối, rất thích lừa dối và thật sự chấp nhận khi bị lừa dối.
Trong màn hài kịch này còn có một cụ thể đặc sắc đẹp của sơn đậm mâu thuẫn: trào phúng sẽ nói. Đó là khi cụ tổ chết, tín đồ ta vồ cập việc an táng cái xác bị tiêu diệt ấy thì ít nhưng lo lắng bàn bạc việc chôn cái xác sống của cô Tuyết cùng dòng tiếng hỏng hỏng của cô thì nhiều. Đám tang bị trì hoãn là do thế. Bạn ta còn bận thu xếp cho êm ả dịu dàng chuyện cô tiểu thư bị hỏng hỏng, còn bận bịu tiếng xấu xa rất có thể làm tổn sợ đến gianh giá tang gia.
Trong khi ân cần tô đậm mâu thuẫn trào phúng, Vũ Trọng Phụng còn đôi khi vẽ lên những bức chân dung trào phúng quánh sắc.
Trước hết là cụ rứa Hồng với lời nói cửa miệng: Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Xưa nay cụ mới chỉ chỉ được diễn trò già yếu ngơi nghỉ nhà, giờ cầm cố được giới thiệu trước đám đông: Cụ rứa Hồng đã nhắm ép mắt lại mơ màng mang lại lúc ráng mặc vật xô gai, lụ khụ kháng gậy, vừa ho khạc vừa khóc mếu để cho thiên hạ buộc phải chỉ trỏ: úi giời ơi, nam nhi lớn đã già đến rứa kia kìa.
Tuyết thì vui vẻ được mặc cỗ y phục thơ ngây – loại áo nhiều năm voan với chiếc tráp trầu cau cùng thuốc lá mời khách, cùng bề mặt lại hơi có một vẻ buồn lãng mạn khôn xiết đúng mốt.
Còn ông Phán mọc sừng chân dung ông hiện hữu cũng không kém phần nực cười. Ông là kẻ vớ bở nhờ chết choc của vậy Tổ. Có vẻ như nhờ cầm cố mà ông biểu hiện niềm nhức xót của chính bản thân mình một cách ồn ã hơn ai hết: Ông oặt tín đồ đi với khóc Hứt!….hứt… nhưng lại mỉa mai cầm cố khi ông Phán dúi vào tay Xuân tờ bạc bẽo năm đồng. Màn kịch của ông Phán đã biết thành lột trần.
Đây cũng chính là dịp may hiếm bao gồm để tiệm may Âu hóa và ông Typn lăng xê đầy đủ mốt thời trang, ban cho đều ai gồm tang đương đau khổ những mốt new tiệm ông, vì thế đó cũng được coi là vì kẻ bị tiêu diệt chút ít hạnh phúc ở đời.
Cậu Tú Tân thì mừng quá, vì chưng cậu đang điên tín đồ lên bởi vì đã chuẩn bị mấy mẫu máy ảnh mãi nhưng mà không được sử dụng đến.
Còn Xuân Tóc Đỏ càng vênh váo váo do nhờ hắn mà núm Tổ lăn đùng ngã ngửa ra chết.
Hạnh phúc tỏa khắp cả ra bên ngoài gia đình, fan chết làm cho bao người khác được thơm lây: hai viên cảnh sát Min Đơ với Min Toa đã thất nghiệp đột nhiên được mướn giữ trơ khấc tự…. Anh em cụ vắt Hồng có đk khoe vùng sự oai nghiêm vệ của mình…
Một giữa những nét rực rỡ của ngòi cây bút trào phúng Vũ Trọng Phụng là sự thể hiện tại nhân thiết bị đám đông. Người sáng tác lùi ống kính thật xa quay toàn cảnh đám tang cùng với điệp khúc đám cứ đi… tất cả khi người sáng tác lại tảo cận cảnh để vạch trần bản chất nhố nhăng giả tạo của đám tang này. Vũ Trọng Phụng vẫn thể hiện ngôn ngữ trào phúng khi biểu đạt một số phong cách râu ria của các cụ: gồm cụ râu nhún phún rầm rậm, tất cả vị râu hung hung, lại sở hữu vị râu loăn xoăn… cụ công cụ bà ấy sẽ thực sự cảm động bởi làn da trắng vị trí ngực với cánh tay cô Tuyết. Đến đưa ma vắt tổ phần nhiều là trai thanh gái kế hoạch đất thành phố hà nội ngàn năm văn hiến, mang lại với đám tang cốt nhằm chim nhau, hò hứa hẹn nhau…. Nói cùng với nhau đầy đủ chuyện hàng ngày, từ bỏ chuyện mình cho chuyện người, làm sao là “con bé xíu nhà ai kháu thế… mẫu thằng bạc tình bỏ mẹ… gớm chiếc ngực váy đầm quá đi mất”… vì vậy đám ma đông là thế, ồn ào náo sức nóng là thế.
Nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng còn hiển thị ở giọng điệu vào chương truyện. đơn vị văn thực hiện giọng kể dửng dưng, chế giễu cợt, thậm chí bằng phần đông lời ác khẩu. Luôn luôn luôn tất cả sự khập khiễng thân sự trang bị được nói tới giọng điệu câu văn: Ông già hơn tám mươi tuổi cần chết một phương pháp bình tĩnh. Bạn bè con cháu chí hiếu chỉ sốt ruột chôn mang lại chóng loại xác chết rứa tổ. Điệp khúc : cứ đi tiếng khóc cũng nhại lại đầy sự châm biếm: Hứt!… Hứt!… Hứt!.
Tất cả những thành công xuất sắc đó chỉ đã có được ở một cây cây bút trào phúng bậc thầy. Qua gần như trang văn của Vũ Trọng Phụng cả một buôn bản hội nhố nhăng đô thị hiện lên chân thật sinh động. đơn vị văn đã bóc trần thực chất xấu xa, thói lừa bịp rởm đời chạy theo lối sống đua đòi Tây hoá của một loạt người. Ngòi bút châm biếm của Vũ Trọng Phụng có sức mạnh ghê gớm bắt mối cung cấp từ chính vì sự phẫn uất của ông trước làng mạc hội thực dân phong con kiến – làng hội nhưng mà ông gọi là chó đểu
Qua việc diễn đạt người, dựng cảnh, sử dụng các chi tiết nghệ thuật biếm họa, chân dung, ngữ điệu hài hước, nét đặc biệt của cây bút trào phúng bậc thầy diễn tả rõ. Nó như một làn roi quất rất mạnh tay vào xã hội thượng giữ tiểu tư sản thành thị hết sức lố lăng, đồi bại, trông rất nổi bật là sự giả dối. Đám tang của ráng cổ là cuộc hành quân trở xuống mồ của làng hội chó đểu này. Đồng thời lại tôn vinh một cây cây bút trào phúng bậc thầy của văn học nước ta trước năm 1945 – Vũ Trọng Phụng.
Phân tích thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng qua đoạn trích hạnh phúc của một tang gia – mẫu mã 2
Với điểm lưu ý là một tiểu thuyết hoạt kê, sản phẩm Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng đã diễn đạt thật sinh sống động từng nào cảnh đời và con người mang tính hài hước, chế giễu cợt. Không chỉ một cuộc đời của nhân vật thiết yếu – Xuân Tóc Đỏ- đáng cười, mà hầu như tất cả những nhân vật, những tình huống, cụ thể truyện hầu hết đáng cười, xứng đáng phê phán. Chương XV của item – cùng với tiêu đề niềm hạnh phúc của một tang gia – biểu đạt đám tang cụ ráng tổ, giống như một chuỗi cười dài, một cuộc tống biệt tập thể, cuộc hành trình dài tới mộ của tất cả xã hội, mẫu xã hội bốn sản tỉnh thành Âu hóa rởm, lộng lẫy rởm rất là lố lăng, đồi tệ đang hiện diện ở nước ta những năm 30 – 45 của cố kỉnh kỉ XX. Mỗi trường hợp truyện, mỗi nhân thiết bị cứ tự nhiên làm bật ra tiếng cười. Tiếng mỉm cười mang các sắc độ, liên tục không dứt. Nó kéo dãn dài trong suốt thời gian đám tang, xuyên suốt cuộc hành trình dài đưa tiễn….
Đọc tên chương – Nguyên văn trong cống phẩm là: niềm hạnh phúc của một tang gia – một cái đám ma gương mẫu… họ không khỏi nhảy cười vày cách thông tin hóm hỉnh của phòng văn. Văn bản sự việc là một trong những việc nhức đớn, bất hạnh. Vậy nhưng mà “tang gia” lại sở hữu ”hạnh phúc”! bài toán tang là nghi lễ thiêng liêng, đề xuất trang trọng, vậy mà, ngôn từ dành cho cái vấn đề đại hiếu của một gia đình như gia đình cụ núm Hồng lại lếu độn, pha trộn tuỳ một thể chữ Hán, chữ Nôm, nào hạnh phúc, làm sao tang gia, làm sao văn minh, gương mẫu, cứ như chuyện đùa, chuyện vui vậy! chiếc sự đùa vui ấy đứng đầu cho vở hài kịch mà lại trên sảnh khấu hiện thật rõ nhị trạng huống nực cười: đám tang nhưng chưa phải là đám tang, nó là một trong những đám…. Rước. Con người nhưng chưa phải là con người mà là… phần nhiều hình nhân dị dạng, gần như quái vật.
Sau thời gian bối rối theo lẽ hay tình của một đơn vị có việc tang, khi bố người đặc biệt quan trọng nhất – ông cụ Hồng, bà vợ và văn minh từ trên gác xuống bên dưới nhà giảm đặt mọi việc, thì cái gia đình có đại tang kia bừng lên một ngày hội. Lúc chuyển đám thì cả bàn dân dương thế ở phố phường, ai cũng thấy đám ma được tổ chức linh đình, đủ kiểu cách, lễ nghi theo cả lối ta, tây, tàu. Đám ma mang lại đâu làm cho huyên náo mang đến đấy. Cả tp nhốn nháo… ”Kèn ta, kèn tây, kèn tàu lần lượt cố gắng nhau mà lại rộn lên”. Tiếng khóc của không ít người trong tang gia xen lẫn giờ “thì thầm” về chuyện vợ con, bên cửa, may áo, tìm tủ, hoặc rất nhiều tiếng nói “thì thào” của lũ đàn ông bình phẩm vẻ đẹp của các cô gái, “than thở” bài toán “vợ béo, ông chồng gầy”.
Vậy đấy, trên cái sân khấu hài hước, bạn đọc phiêu lưu một phong cảnh pha tạp, hỗn độn, đồ vật và con tín đồ hỗn độn, âm thanh và color hỗn độn, việc vĩnh biệt một con bạn là vấn đề đùa vui, giờ khóc của rất nhiều người cũng lếu láo độn, việc vĩnh biệt một con fan và bài toán đùa vui, giờ khóc của tương đối nhiều người cũng lếu độn. Đám rước nhưng mà như “ở hội chợ”. Đám tang tốt đám rước? bởi vì, như người sáng tác kể: “Đám cứ đi” rồi lại “Đám cứ đi”. Gần như lời văn bỡn cợt, lơ lửng, hóm hỉnh, chua chát. Với ông nhận xét: “Thật và đúng là một đám ma to lớn tát có thể làm cho người chết nằm trong cỗ ván cũng bắt buộc mỉm cười cợt sung sướng, nếu như không gật gù loại đầu”.
Chương 15 – niềm hạnh phúc của một tang gia là một trong những màn hài kịch rực rỡ nhất của tiểu thuyết “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng. Để dàn dựng một màn hài kịch cười, trước hết buộc phải phát hiển thị một xích míc trào phúng. Giờ cười có muôn hình vạn trạng, tuy nhiên khi nào nó cũng bật ra trước một xích míc trào phúng được cường điệu lên.
Mâu thuẫn trào phúng vào chương 15 được gợi lên ngay lập tức từ dòng nhan đề của nó. Tang gia mà lại hạnh phúc! bên có tín đồ chết mà lại vui! Tang gia trái có bồn chồn nhưng chính là cái hoảng loạn sung sướng, bồn chồn không bắt buộc để tổ chức triển khai một đám rước, một ngày hội. Bạn chết là cụ núm tổ. Cụ mất đi để lại một tài sản lớn. Dẫu vậy ông già tai ác ác này lại ghi trong di chúc: chỉ chia gia tài cho bé cháu khi nắm đã qua đời. Thật là nóng ruột, bởi vì cụ cứ sống mãi. Bé cái, dâu rể đều chờ đón cái chết của cố kỉnh như chờ đợi một hạnh phúc vậy. Và hạnh phúc đã đến.
Xem thêm: Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!
Đặc sắc của đoạn trích là đã diễn tả được bình thường quanh hạnh phúc chung của tang gia, mỗi thành viên trong gia đình lại gồm một niềm hạnh phúc riêng không người nào giống ai, gắn liền với tính bí quyết riêng của mọi cá nhân và mỗi nhân vật lại sở hữu một xích míc trào phúng.
Chẳng hạn, cụ vắt Hồng. Vì chưng là cụ vậy nên luôn luôn đóng vai già yếu, mặc dù tuổi cụ bắt đầu ngoài 50. Xưa nay, cụ bắt đầu đóng trò già yếu trong nhà, ni nhờ bao gồm đám tang núm được diễn trò già yếu đuối trước hàng trăm ngàn người. “Cụ vậy Hồng đang nhắm nghiền mắt mà mơ màng cho lúc núm mặc đồ xô gai. Lụ khụ chống gậy, vừa ho khạc, vừa khóc mếu, làm cho thiên hạ cần chỉ trỏ: Úi chà! Trông kìa! nam nhi lớn vẫn già đến nỗ lực kia kìa!”
Vợ ck Văn Minh thì chắc chắn là sẽ được chia một gia tài kha khá, chỉ với phải lo mời phương tiện sư đến tận mắt chứng kiến cái bị tiêu diệt của cụ thay tổ để loại chúc thư kia đi vào giai đoạn thực hành thực tế chứ không còn là lí thuyết viển vông nữa. Đây cũng chính là dịp nhằm tiệm may âu hóa cùng ông TYPN có thể lăng xê những mốt trang phục táo apple bạo nhất tất cả thể bán ra cho những ai bao gồm tang đương nhức đớn, do kẻ chết cũng khá được hưởng chút ít niềm hạnh phúc ở đời.
Cô Tuyết thì vui mắt vì được mặc cỗ y phục ngây thơ hở cả nách và nửa vú viền đen, đội chiếc mũ mấn xinh xinh…. Tuyết mời những quan khách rất cấp tốc nhẹn, cùng bề mặt lại có vẻ như buồn lãng mạn cực kỳ đúng mốt. Ông Phán mọc sừng lại hả hê vày đã được cụ nạm Hồng hẹn chia thêm cho vài nghìn đồng. Bao gồm cụ cũng bất ngờ giá trị đôi sừng hươu lại to mang lại như thế.
Cậu Tú Tân mừng điên fan vì đã sẵn sàng mấy dòng máy ảnh mà vẫn không được dùng đến. Xuân Tóc Đỏ càng được vênh váo. 2===== từ gợi tả vẻ mặt vênh lên tỏ ý kiêu ngạo vang hơn do nhờ nó mà thay Cố bắt đầu lăn đùng ra chết. (Nó tố cáo ngay trước mặt rứa tội nước ngoài tình của cô Hoàng Hôn, con cháu gái của cụ, và cắn sừng vào đầu ông Phán, cháu rể cụ).
Là nắm vấn của báo Gõ Mõ, Xuân còn đưa về danh giá bất ngờ cho đám tang bởi vì đã bổ sung cập nhật vào sự trang trọng sáu loại xe chở sư thay chùa bà Banh, thay mặt đại diện hội Phật Giáo, báo Gõ Mõ thuộc với hồ hết vòng hoa vật dụng sộ…
Hạnh phúc còn lộn ra cả ngoài gia đình người chết. Cảnh sát Min Đơ, Min Toa được thuê giữ lẻ loi tự đến đám tang. Những bạn bè tai khổng lồ mặt béo của cụ thế Hồng được thời điểm khoe khoang sự oai vệ và danh giá của mình, mọi bội tinh và râu ria… tuyến phố thì vui quá bởi vì mấy khi được xem đám ma to lớn như thể là hội chợ.
Một một trong những nét đặc sắc của chương truyện là tả đám đông ồn ào. Hỗn nháo, nhặng xị. Dường như có ý thức khi áp dụng kĩ thuật điện ảnh, người sáng tác lùi xa xoay toàn cảnh đám tang đã nghiêm chỉnh đi theo săng người bị tiêu diệt đến tận huyệt với chiếc điệp khúc đám cứ đi…. Bao gồm khi lại dí liền kề ống kính xoay cận cảnh để thấy đây không phải là 1 trong những đám ma mà là 1 trong những đám rước, đám hội hết sức vui vẻ. Đám cứ đi nhưng không có bất kì ai nghĩ đến việc đưa đám. Đến đây không hẳn để khoe những bộ ngực đầy huân, huy chương với những bộ râu ria oách vệ thì cũng để thì thầm với nhau về phần lớn chuyện vk con, chuyện sắm một cái áo, chiếc tủ…. Còn bọn thanh niên thì chim nhau, cười cợt tình với nhau, bình phẩm, ganh tuông nhau, hẹn hò nhau bằng vẻ mặt bi hùng rầu của bạn đi chuyển đám ma. Màn kịch dứt bằng cụ thể hài hước chó đểu. Ông Phán mọc sừng dúi vào tay Xuân 5 đồng giao dịch tiền thuê Xuân tố cáo dòng nhục mọc sừng của ông ta.
Số Đỏ là một trong những cuốn đái thuyết dùng bề ngoài giễu nhại, lật tẩy đặc thù bịp bợm của các tầng lớp call là thượng lưu, trí thức của hà nội thủ đô xưa. Toàn bộ là một cuộc diễn trò lớn: MỘT CUỘC BÁO HIẾU LINH ĐÌNH NHẤT CỦA MỘT GIA ĐÌNH ĐẠI BẤT HIẾU.
Phân tích nghệ thuật và thẩm mỹ trào phúng qua đoạn trích niềm hạnh phúc của một tang gia – mẫu 3
Vũ Trọng Phụng là cây cây viết bậc thầy của thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng. Vốn sẵn loại tài tình, chiếc sắc rét của một ông vua phóng sự Bắc kì, ông dường như được thỏa sức trong thế giới nghệ thuật ấy. Với Số đỏ là một minh hội chứng cho những sáng tạo không mệt mỏi của ông. Sản phẩm là đỉnh cao trong nghệ thuật trào phúng của Vũ Trọng Phụng, mà trong những số ấy nếu coi thiên truyện là một màn đại hài kịch về thôn hội thượng lưu đô thị trước cách mạng tháng Tám 1945 thì chương truyện sản phẩm công nghệ XV, với dòng tên lạ mắt Hạnh phúc của một tang gia là một trong những màn hài kịch đặc sắc nhất. Ở đó, vớ thảy đầy đủ giá trị của thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng được bên văn biểu lộ một cách xuất dung nhan nhất.
Trong chương truyện niềm hạnh phúc của một tang gia, mâu thuẫn trào phúng được biểu hiện qua nhan đề và trường hợp trào phúng. Có lẽ rằng người đọc không khỏi bất ngờ, tò mò và hiếu kỳ và bi tráng cười vì cái tên chương truyện có 1 không 2 này. Hạnh phúc là 1 trạng thái xúc cảm sung sướng, vui mắt khi giành được điều mình mong muốn muốn, còn tang gia là thời khắc đau buồn, xót thương vày trong mái ấm gia đình có người thân qua đời. Hai thứ vốn hoàn toàn đối lập, không thể đi tức khắc với nhau, vậy mà giờ đây nó lại còn được để trong quan hệ sở hữu qua từ của. Trong tang gia lại có hạnh phúc, giỏi hạnh phúc xuất phát từ tang gia. Điều này thiệt nghịch lý, trớ trêu và quá hài hước. Tuy vậy đó lại là sự thật và không hề vô lý chút nào, khi câu văn mở màn cho chương truyện được chứa lên: cha hôm sau cụ già chết thật. Người chết theo quy vẻ ngoài sinh lão bệnh dịch tử cũng là lẽ hay tình. Vậy cơ mà sao công ty văn lại dùng từ thật? Nghĩa là cụ già ấy đã từng chết giả? Nghe thật nực cười, nhưng chính xác là như vậy, sau nhiều lần nhỏ xíu thập tử tốt nhất sinh, đám nhỏ cháu trong mái ấm gia đình lo toan không còn ông lang băm đến ông lang tây, dung dịch nọ thuốc kia… mà sau cuối ông vậy vẫn không chết. Do chúng đang ước ao ngóng từng giờ cụ từ bỏ giã cõi đời nhằm còn được phân chia chác cái tài sản kếch xù. Vậy phải chúng vô cùng bất ngờ và mừng húm vì hôm nay cụ tắt hơi sau tía ngày chạy chữa. Chết choc ấy làm cho nhiều kẻ vui miệng lắm! Nhan đề và tình huống ấy đã tạo ra cái chất trào phúng hết sức độc đáo. Người thân trong gia đình lại vui mừng, phấn khởi lúc trong nhà tất cả tang!
Và cụ là bao nhiêu bộ mặt điêu trá của đám bé cháu trong gia đình thượng lưu bậc nhất đất hà thành ấy được nhà văn khắc họa đầy mỉa mai, châm biếm vào đám tang của cụ gắng tổ. Dẫn đầu là cụ cụ Hồng – nhỏ giai nhớn của tín đồ mất. Ở địa vị này, ông ta nên là người đau buồn nhất, bởi vì người phụ vương đã ko còn. Ông tỏ ra “buồn đau” thiệt khi mộng mị nghĩ cho cảnh tượng mặc đồ vật xô gai, miệng ho khạc, mếu máo, được dân tình bàn tán: “Úi kìa, con giai nhớn đã già đến nắm kia kìa!”. Trong cơn bối rối vì thân phụ mất, ông quan yếu kiềm chế được mà lại hút mang lại sáu mươi điếu thuốc phiện, nói một nghìn tám trăm bảy mươi nhì câu: “Biết rồi khổ lắm nói mãi”. Kẻ luôn luôn tự nhấn “trên thông thiên văn, bên dưới tường địa lí” ấy thực ra chả biết cái gì. Ngày thân phụ mất, ông ta hiển thị nguyên hình chân tướng của một kẻ háo danh, bất hiếu. Tiếp đến là ông Văn Minh, con trai cụ rứa Hồng với là cháu trưởng của người mất. Loại vẻ đăm đăm chiêu chiêu khôn cùng hợp với mái ấm gia đình có tang ấy lại không hẳn là nỗi buồn, mà sang trọng còn từng nào nỗi hồi hộp cần giải quyết. Ông ta khiếp sợ vì sao pháp luật sư còn không tới để chuyển mẫu chúc thư cơ từ thời kì kim chỉ nan sang thực hành. Ông ta băn khoăn vì do dự xử trí thay nào với Xuân Tóc Đỏ kẻ gồm hai cái tội nhỏ tuổi là tố cáo tội hoang dâm của một fan em gái ông và quyến rũ một bạn em gái khác của ông tuy vậy lại có một cái ơn to bởi câu nói: “Thưa ngài, ngài là 1 trong người ông xã mọc sừng” làm cho ông nắm chết thật. Đám nhỏ cháu còn lại kẻ thì sốt ruột, la ó như bà văn minh vì chưa được phát tang nhằm trưng diện những mốt trang phục của tiệm may Âu Hóa, kẻ thì phát điên tín đồ lên như cậu Tú Tân vì không được sử dụng những chiếc máy ảnh, kẻ thì bi thiết lãng mạn như cô Tuyết trong cỗ dạng thất thần với đôi cánh Ngây thơ hở hang nhưng là ý muốn ngóng tín đồ tình Xuân Tóc Đỏ mãi ko đến, kẻ thì vô liêm sỉ đến mức tự hào vị cái sừng hươu vô hình dung trên đấu lại trân quý vài nghìn bội nghĩa như ông Phán mọc sừng… ai cũng có nỗi bi lụy riêng mà cho nên lại phù hợp mốt cùng với nhà tất cả tang. Nhưng cụ thể Vũ Trọng Phụng đã dùng ngòi cây viết trào phúng đầy mỉa mai của chính mình để lột tả cái thực chất tàn nhẫn, bất hiếu, vô đạo đức phía bên trong được che lấp bởi cái vỏ phía bên ngoài quá đưa tạo. Chân dung phần đa kẻ trong mái ấm gia đình thượng lưu lại ấy đã góp phần quan trọng đặc biệt làm cho thẩm mỹ trào phúng của chương truyện thành công.
Chưa tạm dừng ở đó, ngòi cây bút trào phúng trong phòng văn như bé dao sắc lạnh, nó còn lia xa hơn, rộng hơn. Không những những đám bé cháu trong tang quyến, nhưng mà cả những người đến dự cũng được diễn tả một biện pháp đầy mỉa mai. Tất cả hai tên cảnh sát Min Đơ và Min Toa lại thăng hoa điên bạn vì được thuê giữ hiếm hoi tự đám ma khi vẫn thất nghiệp. Gồm ông Typn nhà kiến thiết tiệm may Âu hóa bực bội vì sự chậm chạp trong bài toán phát tang khiến cho những bộ sưu tập trang phục của ông không được trình làng công chúng. Gồm đám chúng ta ông cụ cụ Hồng đầy hầu như râu, phần đông huân huy chương và cũng đầy xao xuyến, não nuột như điệu nhạc Xuân nữ khi thấy được làn domain authority trắng thập thò bên dưới cánh tay cùng ngực cô Tuyết. Có sư nuốm Tăng Phú xuất hiện như một ngôi sao đầy kiêu hãnh vì vừa lật đổ được hội phật giáo, đi thuộc với vậy vấn báo Gõ Mõ là Xuân Tóc Đỏ – kẻ gây nên cái chết của cụ nuốm tổ lại được đón chào nồng hậu. Cả đám giai thanh gái lịch các bạn cô Tuyết đi dự đám tang như đi trẩy hội, tán tỉnh, chọc ghẹo… nhau một giải pháp hồn nhiên. Tuy miêu tả nhiều nhân vật, nhưng mà nhà văn Vũ Trọng Phụng bên cạnh đó không bỏ sót một nhân đồ nào. Ai cũng hiện lên với đa số nét chân dung điển hình nhất. Điều ấy vừa cho thấy cái tài ở trong phòng văn vừa biểu thị sức đề đạt hiện thực mạnh mẽ của tác phẩm. Không chỉ là đám bé cháu trong mái ấm gia đình mà đến những kẻ quanh đó xã hội cũng và một ruộc. Tất cả đàn chúng làm cho một xóm hội dị hợm, nhố nhăng, đồi bại, vô đạo đức mà lại nhà văn gọi là cải cách, văn minh, Âu hóa. Ngòi bút trào phúng của Vũ Trọng Phụng vì vậy mà bao gồm sức công phá mạnh mẽ.
Song có lẽ rằng đọc chương niềm hạnh phúc của một tang gia, ngoài ra chân dung biếm họa trên, tín đồ đọc chắc hẳn không thể quên cảnh tượng trào phúng mà tác giả dựng lên. Ao ước của đàn ông cụ cụ tổ là cụ gắng Hồng sẽ buộc phải làm một đám ma thật to tát, một đám ma gương mẫu, một đám ma gianh giá nhất bậc Hà thành. Bởi vì vậy cảnh tượng đám ma trong công trình là một trong những thành công xuất sắc của nghệ thuật trào phúng mà nhà văn vẫn dụng công miêu tả. Trước tiên là cảnh đám tang. Có lẽ do sự mong mỏi ngóng từ khóa lâu nên nó đang được chuẩn bị kĩ lưỡng. Từ phục trang đến đồ vật, phụ kiện mang đến tang lễ đều sẵn sàng hoành tráng, chu đáo và tươm tất. Chỉ việc nhìn bộ đồ quần áo đám tang cô Tuyết mặc là đầy đủ biết nó có phong cách thiết kế “cầu kỳ, tinh xảo” cho mức như thế nào, cơ mà cả gia đình ấy đa số hứng khởi, vui mừng. Đồ vật chuẩn bị cho đám tang thì ko đám nào có thể bì được. Kiệu chén bát cống, lợn xoay đi lọng, bao gồm đủ những loại kèn Ta, Tây, Tàu, bao gồm đến bố trăm vòng hoa… Đoàn fan đi gửi đám kéo dãn cả mấy bé phố. Không khí của đám tang cũng quánh biệt. Không tiếng khóc, không lời xót thương, không giọt nước mắt nào tuy vậy lại đầy rẫy sự ồn ào, láo loạn. Đám đi mang đến đâu huyên náo mang đến đó, người dân dãy phố đổ ra coi rồi trằm trồ khen ngợi, thành thử tín đồ chết ở trong thùng cũng gật gù mẫu đầu cùng mỉm cười sung sướng. Cảnh tượng ấy đúng hơn là 1 đám rước, một đám hội, chứ không hẳn đám tang!
Và rồi thời khắc nhức thương, xót xa độc nhất cũng đang đi vào – thời điểm hạ huyệt. Đây là thời gian mà tín đồ âm kẻ dương vẫn vĩnh viễn, mãi mãi phân chia lìa, không lúc nào gặp lại. Vậy nhưng cảnh hạ huyệt trong chương truyện lại được ví như 1 màn trò hề lố bịch. Cụ cầm cố Hồng tỉ ti rồi bất tỉnh nhân sự đi. Cậu tú Tân vào bộ xiêm y luộm thuộm thuộc đám bằng hữu nhảy hết lên mả này cho mả khác, bắt mọi bạn phải uốn éo, tạo ra dáng, khóc như này, khóc như kia để mà chụp ảnh. Nhưng chắc hẳn rằng diễn viên có tác dụng tròn vai nhất bắt buộc là ông Phán mọc sừng. Ông cháu rể quý hóa ấy khóc quá, khóc nức nở, khóc oặt cả người nhưng thực tế là để trá hình cho một vụ đàm phán với Xuân Tóc Đỏ. Cảnh tượng ấy khiến người đọc cười ra nước mắt. Hầu hết trò hề đầy đốn mạt, mất không còn nhân tính, tình người dưới ngòi bút trào phúng của Vũ Trọng Phụng đậm màu mỉa mai, châm biếm. Đến đây, bọn họ hiểu bởi sao công ty văn lặp lại hai câu “Đám cứ đi…” trong những khi đưa tang. Cũng chẳng biết đấy là đám ma tuyệt đám gì nữa, tuy thế đám cứ đi, cứ đi là đi đến chiếc huyệt để chôn sinh sống hết phần nhiều kẻ từ gia đình đến xóm hội kia. Tiếng khóc Hứt! Hứt! Hứt! của Phán mọc sừng như thể là “Hất! Hất! Hất” tất cả xuống nấm mồ đó. Đám ma to lớn tát, gương mẫu, gianh giá nhất, chiếc gì cũng có thể có nhưng lại thiếu thốn cái đặc biệt nhất, sẽ là Tình thương với người đã khuất. Mức độ tố cáo trẻ trung và tràn trề sức khỏe được khơi gợi lên từ mọi cảnh tượng đậm màu trào phúng độc đáo và khác biệt như vậy này.
Một một trong những giá trị thành công xuất sắc của nghệ thuật trào phúng của tác phẩm diễn tả qua ngữ điệu và giọng điệu. Trong đoạn trích rất nhiều lần tín đồ đọc nhảy cười vì những từ ngữ đậm chất mỉa mai, châm biếm mà lại Vũ Trọng Phụng sử dụng. Trông rất nổi bật có đều từ như “cả bên ấy nhao lên”, từ bỏ nhao lột tả rất chân thật cái bộc lộ về sự bất ngờ, vui miệng của đám con cháu lúc nghe tới tin cụ vậy tổ chết, tuy nhiên đồng thời cũng lột tả được cái thực chất nhơ dơ của đàn chúng. Hay trong một đám tang của mái ấm gia đình danh giá hàng đầu Hà thành này điều đặc biệt nhất là sự việc trang nghiêm, tôn kính, quy củ. Ấy vậy nhưng mà tác giả ít nhiều lần dùng đều từ ngữ như nhốn nháo, vui vẻ, huyên náo… để biểu thị không khí của đám tang. Trong lúc đó còn chưa nói đến cách dùng từ diễn đạt chân dung nhân thứ đạt tới mức độ mỉa mai cao nhất, như: cụ núm Hồng mơ màng, ông văn minh băn khoăn, bối rối, đăm đăm chiêu chiêu, cô Tuyết bi tráng lãng mạn… Thi thoảng công ty văn lại chua thêm một số câu văn đến fan đọc cũng “nhột cả người”: chết choc kia đã làm cho nhiều người vui lòng lắm, thật là đám ma khổng lồ tát có thể làm cho tất cả những người chết nằm trong cỗ ván cũng đề xuất mỉm cười vui mừng nếu ko gật gù chiếc đầu… không chỉ có là cảm hứng cười hả hê, sung sướng, nhưng mà cười mang lại chảy nước mắt. Giọng điệu mỉa mai, châm biếm “phủ sóng” mọi cả chương truyện. Quan yếu tưởng tượng một làng hội, một gia đình trong bối cảnh thời đại ấy lại sở hữu những biểu lộ mục nát, băng hoại tới cả độ như vậy.
Không thể bao phủ nhận, Vũ Trọng Phụng tất cả phần hơi nóng bức trong ý kiến nhận đánh giá về hiện tại thực đời sống xã hội thị thành đương thời. Tuy nhiên với quan liêu điểm nghệ thuật và thẩm mỹ rất kết thúc khoát: đái thuyết phải là sự thật sinh sống đời và ngòi cây viết trào phúng dung nhan lạnh, công ty văn đang đem đến cho người đọc rất nhiều vết thương đã trở thành “ung nhọt” trong xóm hội rất cần phải “chữa trị” gấp. Có không ít người vẫn chấp nhận cho rằng: tuy Vũ Trọng Phụng ko làm biện pháp mạng nhưng giải pháp mạng đề nghị cảm ơn ông vì các cái nhìn lúc này quá sâu sắc như vậy. Và thẩm mỹ trào phúng đó là công cụ sẽ giúp ông làm tốt điều này. Ông xứng danh trở thành trong những gương mặt bên văn hiện nay tiêu biểu, xuất sắc của văn học quy trình 1930 – 1945.
Phân tích thẩm mỹ trào phúng qua đoạn trích niềm hạnh phúc của một tang gia – chủng loại 4
Vũ Trọng Phụng không chỉ được biết đến là “ông vua phóng sự khu đất Bắc” mà lại còn được biết đến là 1 trong những nhà tè thuyết thực tại đại tài. Dù thời gian sáng tác không nhiều ỏi, nhưng ông vẫn để lại mang lại văn học Việt Nam văn minh những thành phầm xuất sắc: Giông tố, Số đỏ, Kỹ nghệ rước tây, … những tác phẩm của ông thường xuyên đi sâu phân tích, tò mò những xích míc trong đời sống, phê phán lối sống gián trá của thôn hội thượng giữ đương thời thông qua nghệ thuật trào phúng quánh sắc. Toàn bộ những đặc điểm đó đã có được phản ánh trong khúc trích: hạnh phúc một tang gia trích từ đái thuyết Số đỏ.
Trước hết ta yêu cầu hiểu thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng là gì? thẩm mỹ trào phúng là nghệ thuật tạo nên những mâu thuẫn, làm cho những tiếng cười mang tính chất đả kích, châm biếm sâu cay những hiện tượng đáng cười trong làng hội, từ đó tạo nên tiếng cười sở hữu dụng ý phê phán cùng lên án buôn bản hội.
Trước hết thẩm mỹ và nghệ thuật trào phúng được miêu tả ở mâu thuẫn trào phúng. Xích míc này đã được cỗ lộ ngay lập tức từ nhan đề của tác phẩm. Hạnh phúc vốn là quan niệm chỉ trạng thái trung khu lí vui sướng, hoan hỉ khi dành được điều gì đó. Còn tang gia vốn là một nỗi buồn, nỗi đau cho các thành viên trong gia đình cũng giống như người xung quanh. Còn trong trường đúng theo này, tang gia lại trở nên niềm vui, sự niềm hạnh phúc cho tất cả mọi người.
Cả mái ấm gia đình cụ nắm Hồng đều cho việc sống của cụ vậy tổ là bất thường, vì cụ sẽ sống quá lâu, số tài sản mà họ mong ngóng mãi thiết yếu nhận được. Vì chưng vậy, việc Xuân Tóc Đỏ khiến cho cụ cố gắng tổ tức chết đã làm cho mãn nguyện tất cả những member trong gia đình, từ đây tài sản vĩ đại mà bọn họ nhòm ngó bấy lâu nay sẽ tiến hành chia. Trong nụ cười chung được nhận gia sản, mỗi cá nhân họ lại có những niềm vui riêng, nụ cười của họ quả là muôn màu, muôn vẻ. Cụ cố Hồng hám danh, ưng ý khoe mẽ, thì đây chính là cơ hội để rứa được mặc bộ đồ xô gai, lụ khụ kháng gậy để cho tất cả những người ta khen: “úi kìa, bé giai nhớn vẫn già cố kỉnh kia à”, để fan ta thấy phúc phận mà fan chết được hưởng. Vợ chồng Văn Minh và TYPN thì lại vui lòng khi rất có thể biến đám tang thành sân khấu thời trang, lăng xê đều mẫu quần áo tiên tiến nhất của họ. Còn ông Phán mọc sừng nhận thấy giá trị to đôi sừng trên đầu, vì chưng đôi sừng đó mà lão dấn thêm được vài nghìn trong những gia sản tiền đền bù danh dự. Cô Tuyết thơ ngây được trưng diện những bộ đồ áo hở hang, “ngây thơ” chứng tỏ mình còn trong trắng. Riêng với cậu Tú Tân, cậu sẽ được đem dòng máy ảnh vào thực hành. Không chỉ có vậy, gần như kẻ ngoài gia đình cũng tìm được hạnh phúc mang đến mình: Min Đơ Min Toa đang thất nghiệp thốt nhiên có việc làm; bạn bè cụ cố bao gồm dịp khoe huân chương đầy ngực,… dường như mâu thuẫn trào phúng còn phải kể đến Xuân Tóc Đỏ: hắn là người tạo ra cái bị tiêu diệt của nỗ lực cố, vốn tất cả tội lại thành gồm công, sự vắng mặt của Xuân làm cho tất thảy mọi tín đồ phải lo lắng: “Thiếu ông đốc tờ Xuân là thiếu tất cả, những ông thầy thuốc chính hiệu đã thua kém hoàn toàn”. Do vậy một gia đình tự gán mang đến mình mẫu mác văn minh, một buôn bản hội âu hóa nhưng hầu như là phần lớn kẻ bất hiếu, độc ác, đây là xã hội lố lăng, không tồn tại chút tình người.
Không chỉ vậy, để tô đậm chất trào phúng trong đoạn trích, Vũ Trọng Phụng đã chọn lọc những chi tiết đắt giá, đầy ấn tượng. Đó là cảnh đám ma đông vui, ồn ã như một đám hội. Đám ma sẽ là sự phối hợp lố lăng, Tây – Tàu – Ta lẫn lộn, fan đi rước chẳng chút bi thảm thương, họ không hề suy nghĩ người chết. Kẻ thì nói chuyện ck con, mặt hàng xóm, kẻ thì tận dụng cơ hội để chim con chuột nhau,… “đám cứ đi” và tiếp tục câu chuyện của mình. Điệp trường đoản cú “đám cứ đi” được lặp đi tái diễn nhiều lần cho biết thêm sự đưa tạo, đi đủng đỉnh lại chưa hẳn quyến luyến, tiếc nuối thương mà là để cố khoe sự giàu có, hào nhoáng của gia đình, của đám tang.
Quay mang lại cận cảnh, Vũ Trọng Phụng phía ngòi cây bút vào cậu Tú Tân đang hò hét, la ó mọi bạn đứng tứ thế sao cho đẹp nhất để cậu chụp ảnh, tín đồ phải chống gậy, kẻ buộc phải gục đầu, bạn phải lau nước mắt,… ; bà lộng lẫy sốt ruột,… cụ gắng Hồng mếu máo, khóc ngất xỉu đi; còn ông Phán mọc sừng vào lúc đau buồn khóc oặt cả người vẫn tận dụng thời cơ để tạo ra một cuộc sở hữu bán, trao đổi nhanh chóng với Xuân Tóc Đỏ, tờ năm đồng được gấp có tác dụng tư, gấp rút đưa vào tay Xuân Tóc Đỏ cùng với sẽ là niềm hy vọng sẽ có thời cơ hợp tác ở mọi lần khác công dụng hơn nữa. Chúng ta quả là hầu như kẻ diễn viên đại tài.
Ngoài ra còn phải nói tới ngôn ngữ trào phúng, thổi phồng bậc thầy. Vũ Trọng phụng rất tinh tế khi sử dụng những từ ngữ gây cười, từ cách gọi tên sự vật: lợn xoay đi lọng, lốc bốc xoảng, mút sữa đích,…đến phương pháp đặt tên những nhân vật: TYPN, Min Đơ, Min Toa, ông Phán mọc sừng, sư nạm Tăng Phú… đều diễn đạt một biện pháp ý nhị thể hiện thái độ châm biếm của ông. Mọi hình hình ảnh so sánh ví von hài hước: công an không được biên phạt ảm đạm như nhà buôn tan vỡ nợ; khước từ việc chạy chữa như những vị danh y biết trường đoản cú trọng… diễn đạt chính xác thực chất nhân vật cùng sự thối nát của buôn bản hội. Hình hình ảnh đậm tính chất trào phúng: “Tuyết đi mời những quan khách rất cấp tốc nhẹn, trên mặt lại hơi bao gồm một vẻ bi thiết lãng mạn vô cùng đúng mốt nhà gồm đám”,… Giọng văn đậm chất châm biếm: Thật là 1 đám ma to lớn tát ; tử vong kia tạo nên nhiều người vui tươi lắm… toàn bộ những yếu hèn tố thẩm mỹ và nghệ thuật đó đã tạo nên giá trị mỉa mai sâu cay, đặc sắc, tố cáo, vạch nai lưng sự mang dối, đểu cáng trong nhân cách của các kẻ phú quý trong làng hội đương thời.
Xem thêm: Tiểu Sử Diễn Viên Diễm My 9X Sinh Năm Bao Nhiêu, Diễm My (Diễn Viên)
Bằng văn pháp trào phúng đặc sắc, giọng điệu châm biếm, trào phúng sâu cay Vũ Trọng Phụng đang vô cùng thành công xuất sắc khi vun trần bộ mặt xã hội trả dối, bất nhân. Tiếng cười nhảy lên vừa hóm hỉnh vừa sắc đẹp sảo, qua đó thể hiện thái độ coi thường, khinh thường bỉ dòng xã hội âu hóa lố lăng, lứa tuổi thị dân lố lỉnh đương thời.